Thiên hạ đệ nhất
Phan_10
Hiên Viên trở lại bên trong, thấy Liễu Tàn Mộng lại ngã đầu ngủ, đang làm thanh thu tàn mộng của hắn. Liền trở lại thượng tháp của mình, bài ra bàn cờ, lấy quân cờ đánh Liễu Tàn Mộng.
Liễu Tàn Mộng ở trong mộng trở mình một cái, xảo bất xảo mà tránh được quân cờ.
Hiên Viên cười.”Liễu huynh cảm thấy thắng bại như thế nào?”
Liễu Tàn Mộng vùi đầu ở trong gối mềm mại, càu nhàu ra tiếng. “Không thắng, không bại.”
Hiên Viên ở bàn cờ bày bố cục — trân lung.
Liễu Tàn Mộng bị tiếng cố ý tăng lớn của quân cờ làm cho ngẩng đầu lên, chống má đánh giá hắn.
“Nếu so thêm một canh giờ nữa, hắn thua.”
Hiên Viên vẫn một viên một viên mà đặt quân cờ.
” Thế nhưng đấu đến cuối cùng, ta sẽ bại.”
Hiên Viên kẹp một quân cờ đen, suy nghĩ xem đặt ở đâu.
” Hiện tại ta mới hiểu được, vì sao ngươi muốn phế đi võ công của hắn.”
Hiên Viên xem quân cờ đen bị ăn, hắn rầu rĩ không vui nhìn Liễu Tàn Mộng.
Liễu Tàn Mộng cười lạnh. “Bởi vì không phải có nhiều cái ‘sẽ’ như vậy, cho nên căn bản là không thắng được hắn.”
Dạ Ngữ Hạo thua, là thua ở thể lực không thể kéo dài. Cho dù ý thức có thanh tỉnh thì thân thể không cân xứng cũng là uổng công. Cho nên nếu so đấu một canh giờ nữa như đã nói, Dạ Ngữ Hạo sẽ thất bại.
Thế nhưng, hắn đánh bại cũng không chân chính, thắng chi bất vũ.
” Cho nên, hoà không phải là tốt nhất đó thôi.” Hiên Viên nhìn quét qua bàn cờ, có vài phần lười nhác nói. “Ngươi không thắng, hắn bất bại, cứ như vậy.”
Liễu Tàn Mộng ánh mắt âm âm mị lên, khoé mắt xoi mói tính toán.
” Nguyên lai Hiên Viên huynh muốn chính là hoà như thế này.”
“Đương nhiên không.” Hiên Viên xuống một quân cờ trắng nữa, bá đạo mà kiên định.”Ta không thích hoà.”
–“Nếu không thể thắng, ta thà rằng không cần! Cho nên nếu phải đối chiến, ta liền nhất định phải thắng!” Hắn dùng ánh mắt loại này nói.
” Tại hạ cũng không thích loại hoà này.” Thanh âm của Liễu Tàn Mộng thực bình thản, nhạt đến làm cho người ta gần như cảm giác không ra sát ý trong lời nói của hắn.
” Thế nhưng ta thích a.” Hiên Viên bỗng nhiên vứt quân cờ đi cười to. “Ta không thích thấy hắn thua ở dưới tay người khác.” Cho nên hắn nhúng tay, bởi vì hắn biết một khi Dạ Ngữ Hạo phân tâm, Liễu Tàn Mộng sẽ thắng chi bất vũ bại chi hữu nhục(*), lấy tính khí tự kiềm chế của hắn, một khi bị cắt đứt sẽ không tiếp tục liều mạng tiếp nữa.
(*)Thắng cũng không có gì quang vinh mà thua thì chịu nhục
Liễu Tàn Mộng thuận tay tiếp được quân cờ Hiên Viên vứt tới, cổ tay vi chấn, đánh tan lực đạo trên quân cờ, “Hiên Viên huynh nghĩ muốn lấy một địch hai, bức tại hạ cùng với đế tòa liên thủ sao?”
Hiên Viên áng chừng quân cờ trong tay, nhìn Liễu Tàn Mộng, nhãn thần nhàn nhạt ý cười, đồng tử lại co lại, bén nhọn thiêu đốt giống như lợi kiếm, sắc bén không thể đỡ, khí thế không thể ức. Bên môi hắn ôn ôn treo một nụ cười, nhẹ nhàng đọc nhấn rõ từng chữ. “Không, có, khả, năng. Hắn không có khả năng, ngươi cũng không có khả năng.”
Liễu Tàn Mộng im lặng không nói.
“Liễu Tàn Mộng a, đế vương chi tọa là hoàn toàn vô tình vô nghĩa, khí phách chi tranh là thứ vô dụng. Khí phách của các ngươi quả là quá thịnh.” Hiên Viên bộ dạng nhận mệnh thùy mắt nhìn bàn cờ suy diễn phong vân, thần sắc bỗng nhiên lại trở nên an tường trở lại: ” Ngươi nói cho ta biết, ngươi là vì cái gì mới nghĩ muốn tranh thiên hạ?”
Liễu Tàn Mộng đột nhiên cười to.”Ở trước mặt thiên tử đàm chuyện tranh thiên hạ, tại hạ có mấy cái mệnh cũng không đủ dùng. Hiên Viên huynh, ngươi chớ có lấy tại hạ ra làm trò cười. Ngươi nhàm chán, tâm tình không tốt, đó là chuyện của ngươi, đừng phiền hà ta! Tại hạ phải đi ngủ.”
Hiên Viên đẩy bàn cờ ra, hắc thanh cười lạnh. “Trẫm tâm tình không tốt? ! Thật là nực cười!”
Liễu Tàn Mộng vốn muốn đi ngủ, nghe vậy cầm lấy cái chén bên cạnh, ngã chút nước vào bên trong. “Hiên Viên Dật, đây là chuyện ngươi đang làm.”
Hiên Viên trừng mắt nhìn cái chén, một chữ cũng không nói.
“Xem đi, muốn đoạt được ánh trăng là chuyện dễ dàng cỡ nào. Chỉ cần ngươi cầm chén nước, tùy thời đều có thể đem ánh trăng mang theo bên người.” Liễu Tàn Mộng đổ ngã cái chén, cười đến hài hước. “Thế nhưng, ánh trăng chân chính thì cả đời ngươi cũng không hái tới tay được.”
Hiên Viên siết chặt tay, phát hiện trong lòng bàn tay có điểm nhiệt, có điểm ẩm ướt. Hắn cười.
” Hái không tới tay được sao?”
—
Trong thạch phúc, ngoại trừ thạch ốc phía trong cùng một hồ hàn tuyền phía ngoài ra thì còn có vài ôn tuyền, dựa theo địa thế mà độ ấm cao thấp khác nhau, tác dụng cũng bất đồng. Hậu ốc có ba trì đại ôn tuyền, để lấy nước cho mọi người dùng rửa mặt. Quanh năm nóng hầm hập, nhũ yên phả ra, mênh mông thuần chất như nhiên gian tiên khí, ngâm mình ở trong đó, dòng nước nóng bỏng quả thực giống như theo lỗ chân lông quanh thân tiến vào, trơn nhuận đến đi vòng quanh, hương khí đằng vân giá vũ như sắp phi thăng.
Ở nơi cao trong thạch phúc, còn có một trì ôn tuyền khác, diện tích không lớn, nhiều lắm chỉ có phương viên mấy trượng, độ ấm cũng không cao, nhiều lắm chũng chỉ làm làn da đồng ôn, ngâm vào chỉ thấy ôn hoà, một chút cảm giác cũng không có, địa thế lại là hơi cao khó khăn, bởi vậy ít có người tới đây, thật lãng phí ôn mạch này.
Kỳ thật ôn tuyền này cũng không phải không ai đến, ít nhất có Dạ Ngữ Hạo. Hắn không thích nhiệt, thứ quá nóng dễ dàng làm cho hắn bất bình ổn. Hắn cần lãnh tĩnh. Cũng thích lãnh tĩnh. Nhưng hắn lại chịu không nổi hàn. Bởi vậy sau khi dọn đến sơn phúc, hắn cũng mang đến đây vài thứ.
Ngâm mình ở trong nước, không ôn không hàn, chìm nổi trầm gian, bệnh tình tốt lên không ít, ngực cũng không đau nhức như vậy. Hắn dứt khoát thả lỏng thân mình, nương theo sức nước ở trong hồ lúc chìm lúc nổi. Chỉ còn chừa đầu phiêu ở trên mặt nước, nghĩ những chuyện mơ mơ hồ hồ, khi bình thường tuyệt đối sẽ không nghĩ đến.
Trong nháy mắt, một cái lại một cái bọt nước đánh ra. Hắn đột nhiên mở mắt ra, lông mi khẽ dịch.
” Lén lút sẽ làm mất thân phận của ngươi, Hiên Viên.”
Giữa hơi nước mênh mông, Hiên Viên một thân cẩm y từ giữa vụ khí dần dần rõ nét, tới bên cạnh hồ, dừng lại.
” Ngươi quả nhiên ngay cả loại thời điểm này cũng không quên thao túng thiên lý ngưng phách.”
Dạ Ngữ Hạo liếc trộm mặt hắn. Có chút tức cười, ho nhẹ. “Thật sự là. . . Bất khả tư nghị.”
” Không có gì là bất khả tư nghị, ta có khi cũng sẽ có khí thế chi tranh.” Hiên Viên vô tình lau vết máu vừa dài vừa thâm trên má, dính một tay huyết, nhúng vào trong hồ rửa tay.
Lông mi Dạ Ngữ Hạo khẽ nhúc nhích, đánh giá Hiên Viên, trừ bỏ vết máu trên tay áo cùng vết thương vừa dài vừa không ngừng tuôn huyết tên gò má ra, thật nhìn không ra có thêm trọng thương gì khác, liền thở dài. “Liễu Tàn Mộng xuống tay vẫn là rất nhẹ.”
Hiên Viên quấy nước trong hồ, cười lạnh. “Ngươi tất nhiên là hy vọng thương của ta càng nặng càng tốt. Đáng tiếc trong thiên hạ người có thể làm ta bị thương đã càng ngày càng ít .”
Dạ Ngữ Hạo liếc mắt quét hắn một cái, không nói lời nào. Đối với kẻ thân thủ đáng sợ cùng tâm cơ giả dối như Hiên Viên, chính mình cùng hắn giao thủ thì nên rõ ràng nhất. Trong thiên hạ, người có thể tổn thương hắn đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà người có thể đánh bại hắn cũng không còn — bản thân mình cũng từng có cơ hội, nhưng chỉ là đã từng kinh qua!
Hiên Viên thu hồi tay đã ướt sũng, nháy mắt. “Nước này, hình như không có hương vị lưu hoàng.”
(*)Lưu hoàng: lưu huỳnh
“Đích xác không có.” Dạ Ngữ Hạo biết việc này không thể gạt được hai người này, bởi vậy cũng không có ý giấu diếm.
” Quả thế.” Hiên Viên nhún vai gật đầu.” Ta cuối cùng đã cảm thấy được chỗ bất thường, loại địa phương này không có khả năng có ôn mạch, dựa theo xu hướng của địa thế, nơi này cùng bảy tòa sơn chung quanh là cùng một địa mạch, sao chỉ độc một núi này biến thành thế ngoại đào nguyên, nguyên lai là tác dụng của ôn ngọc vạn năm.”
” Năm đó tổ tiên dẫn dắt mấy ngàn thủ hạ ngàn dặm tị nạn, không chỗ khả cư, chỉ có thể lấy nhân lực nghịch thiên, tìm đến bước đường cùng, chôn dưới các thủy mạch ôn ngọc vạn năm, khiến dòng nước chuyển dịch thành ôn tuyền, mượn xu thế dòng nước cải biến núi này thành thổ nhưỡng. Qua ba mươi năm, biến thành thế ngoại đào nguyên. Nói đến thành tựu này, còn phải cảm tạ lệnh tổ tiên (*).” Dạ Ngữ Hạo nhớ tới thuỷ tổ Vô Danh Giáo tránh nạn thật vất vả, gây dựng sự nghiệp thật khó khăn, cảm thấy khó chịu, lời nói mang theo châm biếm.
(*) ý chỉ tổ tiên của anh Hiên Viên, ở đây anh Hạo nói mỉa mai là nhờ có tổ tiên anh Hiên Viên đuổi cùng giết tận mà tổ tiên anh Hạo phải chạy tị nạn khổ như vậy
“Đâu có đâu có.” Hiên Viên cười meo meo pha trò, bắt đầu cởi giày, thoát tất, thoát áo ngoài, thoát áo lót.
Thanh âm Dạ Ngữ Hạo giống như bị ngăn chặn, hảo sau một lúc lâu mới hỏi ra một câu không phải vô nghĩa bình thường. “Ngươi làm gì?”
“Tắm rửa a.” Hiên Viên nói thật đương nhiên. “Cùng Liễu Tàn Mộng đánh ra một thân mồ hôi, không tẩy làm sao được.” Giương mắt liếc Dạ Ngữ Hạo một cái, cười ra một ngụm răng nanh chỉnh tề. ” Dù sao ở bên cạnh ngươi thì thiên lý ngưng phách cũng có thể chế trụ ý niệm của ta. Ngươi lại đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ — kỳ thật ngươi đang hy vọng ta đối với ngươi như thế nào sao?”
Dạ Ngữ Hạo trừng mắt nhìn hắn một cái, quyết định lên bờ sớm, không muốn cùng người này tranh cãi.
Hiên Viên trượt xuống nước, đối với độ ấm của nước bất mãn càu nhàu mấy tiếng: “Ngươi là người đầu tiên làm tổn thương ta.”
Dạ Ngữ Hạo đặt tay bên cạnh ao, đang muốn đứng dậy.
” Người đầu tiên mang đến cho ta cảm giác thất bại.” Hiên Viên cười hì hì, lặn xuống nước. Cái hồ này mặc dù không lớn, nhưng rất sâu, hơn nữa đặc biệt sâu, sâu đến mười trượng.
Dạ Ngữ Hạo nhíu mày, dừng lại động tác, thiên lý ngưng phách toả ra trong nước cảm thụ hành tung của Hiên Viên.
‘ Rầm –‘ Hiên Viên từ trong giữa hồ ngoi đầu lên, bọt nước trên mặt chảy thẳng xuống, cười đến mức tinh nghịch, hệt như một hài tử đang nghĩ ngợi xem phải phá phách như thế nào. Lau nước trên mặt, vuốt sơ tóc xong, hắn dựng thẳng ngón trỏ lên, hư thanh nói: “Ta nhớ kỹ ngươi .”
“Thế nhưng, ngươi cũng không chịu nhớ ta.” Mỉm cười, lại lặn xuống nước.
Dạ Ngữ Hạo lại nhíu mày, cảm thấy bất an. Hiên Viên Dật tự ngã thành tánh, căn bản là sẽ không đi bận tâm ánh mắt của người xung quanh, nếu nói buông thả thì không ai qua được hắn, da mặt hắn lại dày, cho nên không có gì là làm không được. Ngày thường có thể lấy lý trí để khắc chế, tính toán cũng có thể có đạo lý, một khi điên cuồng lên, ai cũng không biết hắn sẽ có hành động gì — ngay cả mình cũng không thể, bằng không sẽ không bại đến mấy lần.
Hay là sớm chế trụ hắn. Cho dù bị giễu cợt cũng không sao cả, còn hơn là nguy cơ không biết quay lại lúc nào. Mới nghĩ vậy, bọt nước đã văng khắp nơi, Hiên Viên ở trước người hắn, cách chưa đến một thước, mâu trung phát sáng ra thứ quang mang cổ quái, hai tay vươn ra, đưa hắn vây ở bên cạnh ao. “Ta hình như nói qua, ta lần sau sẽ cỡi hết mới bước qua.”
Dạ Ngữ Hạo hạ mắt dạo qua một vòng, tĩnh xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
” Đang suy nghĩ thiên lý ngưng phách vì sao mất đi hiệu lực phải không?” Hiên Viên cười đến mức có điểm đắc ý. Bất luận kẻ nào có thể thắng được thiên lý ngưng phách đều nên cảm thấy đắc ý — bởi vì nó là tâm huyết của Vô Đế, là hỗn hợp cổ độc, đả thương ý niệm của người khác, là độc dược tối cổ quái đáng sợ trong thiên hạ, phạm vi trãi khắp mười trượng, muốn chế trụ huyệt đạo của Vô Đế cũng là chuyện vô ích — chỉ cần hắn còn tỉnh táo.
Lần trước Hồng Tụ lấy hỗn hợp các loại dược liệu, hóa đi độc của thiên lý ngưng phách, khiến Dạ Ngữ Hạo bị quản chế. Từ sau đó, hắn lại càng thêm cẩn thận, đem cổ mẫu đổi thành phượng sí cổ, hơn nữa hắn có thể xác định, trên người Hiên Viên không có đồ, cũng không thể mang theo bất luận một loại dược phẩm nào, vì sao thiên lý ngưng phách lại lần thứ hai mất đi tác dụng chứ?
Hiên Viên cười tán thưởng vẻ mặt không chút thay đổi của Dạ Ngữ Hạo, đột nhiên một lóng tay điểm trúng nhuyễn ma huyệt của hắn. ” Thật nhức đầu, ngươi rất láu lỉnh, ta cũng không dám yên lòng.”
Dạ Ngữ Hạo cảm thấy trầm xuống, nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước khi bị chế trụ, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, trong đầu cực lực suy nghĩ lần này nên thoát hiểm như thế nào. “Hiên Viên, ngươi cần gì phải nói không giữ lời? !”
Hiên Viên vui vẻ vuốt ve da thịt trơn nhẵn của hắn, theo nước gợn lưu động, cúi đầu xuống bám vào vành tai non mịn của hắn yến yến nói cười. “Ta nói rồi, ta một ngày một cái hứa hẹn. Trừ bỏ giáp mặt đối với ngươi cùng Liễu Tàn Mộng lập nên, bất luận hứa hẹn nào khác đều có thể sai lời. . . Việc này ngươi nên rõ ràng mới đúng.”
Mà hứa hẹn ngày đó định khi đánh cuộc, là do Nhật Quân lập nên. Dạ Ngữ Hạo kinh giác chính mình thất sách. Mà Hiên Viên ẩn nhẫn hơn nửa tháng này chỉ để hoá giải đi cảnh giác của mình.
“Quân vô hí ngôn.”
“Kì quái.” Hiên Viên cười cắn vành tai hắn một ngụm, nhẹ nhàng liếm, lại cắn thật mạnh. Dạ Ngữ Hạo biến sắc, cũng không biết là do đau hay là do dương.” Các ngươi công nhận ta là thiên tử sao?”
(dương: nhột, ngứa)
Dạ Ngữ Hạo hấp khẩu khí, đột nhiên đỏ mặt, đối với bàn tay đang tìm kiếm xuống phía dưới quả thực là nghiến răng nghiến lợi.” Hiên. . . Hiên Viên, ngươi chớ nên quên một chuyện, lần trước lúc ngươi trúng Cửu U tác hồn của ta. . .ta đã động tay động chân khi hạ châm.”
” Cho nên ta mới ngoan ngoãn bỏ bê quốc sự, cùng các ngươi đánh bạc a.” Hiên Viên buông tay vẫn dìu Dạ Ngữ Hạo ra, mất đi lực đạo chống đỡ, nửa người trên của hắn liền ngã vào bên cạnh hồ. Thạch thô ráp phía sau đâm vào thắt lưng, nhưng so ra kém đau nhức mang đến do phẫn nộ trong lòng.
” Vậy ngươi không muốn giải dược?” Mạnh mẽ tự nhẫn thở dốc từ yết hầu.
Hai tay Hiên Viên lướt qua cơ ngực Hạo, làn da trơn bóng nhẵn nhụi, giọt nước lăn xuống, càng tăng thêm vẻ trắng bóng, giống như ngọc chất khắc thành, xinh đẹp đến đỉnh điểm, nhưng chạm tay vào lại lạnh buốt — tuy là ngọc, nhưng là hàn ngọc. Dùng đầu ngón tay vỗ về đầu vú nho nhỏ trước ngực hắn, điểm một chút, bắn nhẹ một chút, nhíu mày trầm tư nói: “Muốn chứ.” Nhìn thấy nơi mẫn cảm bị bạt lộng đến kéo căng, ngạnh ngạnh, nhãn tình hắn sáng lên, cúi xuống hàm trụ thân nó, dùng đầu lưỡi quấn quanh, lại dùng răng nanh lôi kéo phệ cắn, bởi vậy nói chuyện cũng có chút không rõ ràng. “Ngươi thật thừa lời. . .”
Dạ Ngữ Hạo thở hào hển nhắm mắt lại, không muốn cùng hắn nói chuyện, cũng không muốn liếc mắt nhìn hắn. Chuyện không thể cự tuyệt hắn luôn luôn không muốn uổng phí khí lực, dù sao. . . Loại sự tình này cùng lắm thì cũng không có gì! Chỉ là có chút hối hận, sớm biết rằng kinh nghiệm lần đầu tiên chính là như vậy, lần trước hắn nên tìm một nữ nhân trước rồi hãy nói.
Nếu võ công không bị Hiên Viên phế đi, căn bản không có người nào có thể chế trụ được mình. . . Trong lòng lạnh như băng, tràn ngập bởi một tia hối hận băng giá.
“Như thế nào, thật sự không nói.” Hiên Viên tách ra hai chân thon dài của hắn, tay hướng lên trên dò xét, khiêu khích cầm lấy hạ thân của hắn, khi khinh khi trọng chuyển động, ngón giữa cùng ngón trỏ thay phiên vuốt ve thưởng thức. Thân hình hắn run rẩy, không biết là do nguyên nhân mẫn cảm hay là do phẫn nộ, đầu lưỡi đều muốn cắn đứt, thật vất vả mới thốt ra một câu.
“Hiên Viên. . . Ngươi vì sao phải làm nhục ta như vậy!”
” Này phải hỏi ngươi a!” Hiên Viên tay bỗng nhiên tăng lực, hung hăng cầm lấy chỗ yếu ớt của hắn, hắn đau đến run lên, thân mình bị Hiên Viên kéo xuống, chìm vào trong nước, uống mấy ngụm nước, ngay cả lực đạo giãy dụa cũng không có, cảm thấy hận cực, ngực phẫn nộ như sắp vỡ ra.
Một đôi tay nâng thân mình trầm xuống của hắn, đưa hắn nâng lên. Tóc dài bị thủy thế làm hỗn loạn, rủ xuống mặt, cũng vô pháp gạt đi, sau khi trong miệng sặc ra nước thì trước mắt một mảnh mơ hồ, chỉ nghe được thanh âm nặng nề của Hiên Viên. “Vì sao ngươi luôn không đem ta đặt ở trong mắt chứ?”
Tóc dài bị gạt ra, ánh mắt Hiên Viên ngay tại trước mắt, sáng ngời, lạnh thấu xương, còn có phẫn nộ. Căm phẫn vì thất tình, vẫn che đậy ở tầng thấp nhất, không muốn làm cho người ta nhìn thấy, loại phẫn nộ không muốn thừa nhận.
Rõ là việc lạ, chính mình còn không có phẫn nộ, hắn đang tra tấn người mà có cái gì phải sinh khí. Dạ Ngữ Hạo nhịn không được muốn cười. Nụ cười mới vừa cong lên, tay Hiên Viên đã mạnh mẽ bóp cổ hắn, thanh âm thấp trầm có phần đau đớn. “Không cho cười! Không cho phép ngươi còn nở nụ cười như vậy.”
Cười như thế nào? Dạ Ngữ Hạo có điểm muốn tìm gương soi để nhìn thử. Bất quá, chỉ cần có thể xúc phạm tới Hiên Viên, hắn sẽ tận hết sức lực. Phớt lờ bàn tay càng thu càng chặt như muốn mạng người kia, tiếp tục cười, lạnh lùng, miễn cưỡng cười. . . Cười đến không thể hô hấp. . . Cười đến đau lòng vô lực. . . Cười đến trước mắt một mảnh hắc ám. . .
Đột nhiên lực đạo trên cổ buông lỏng ra, không khí tràn vào thình lình cùng biến mất khó có thể chịu được như nhau, khí thể thật nghịch, hắn nhịn không được khụ ra tiếng, thân thể khẽ run, cổ họng như muốn khụ ra huyết, nhưng cũng không cảm thấy hô hấp bình thường có gì quý giá — nếu hô hấp cứ như vậy dừng lại, có lẽ cũng là chuyện tốt đi. . .
Môi ấm áp tiến đến gần, điên cuồng mà cắn, phệ, hút, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy được đầu lưỡi dò xét tiến vào, nhưng vô lực mà cũng không có ý đi ngăn cản. Đầu óc có điểm hôn mê. Không biết có phải là do nước hòa cùng không khí mê đi ý nghĩ hay không. Mơ mơ hồ hồ nghĩ tới buổi tối hôm trước, Hiên Viên cũng là thất lễ như vậy.
Cả người đặt ở bờ hồ, thân thể Hiên Viên thực nhiệt, so với nước trong ôn tuyền này còn nhiệt hơn, mỗi một tấc da thịt đều dán tại cùng nhau, cọ xát, dây dưa, chuyển trượt.
“Nha –!” Tiếng rên rỉ gián đoạn hô ra do đau nhức, nửa tiếng khác lại bị chắn trong cổ họng , gắt gao ngăn chận. Hắn cương thân mình đóng chặt mắt, không muốn thấy vẻ mặt đắc ý của Hiên Viên — hắn thống hận kẻ đang đạt được thỏa mãn chính trên người mình, điểm ấy hắn không thể chịu đựng được!
” Tuyệt diệu. . .” Hiên Viên thở dốc cười, đem thân mình hướng về phía trong thẳng tiến thêm nữa, bên trong nội bích khô khốc lại nóng như lửa gắt gao dồn nén co rút lại, dưới mặt nước xao động, có cảm giác phiêu nhiên tiêu hồn thực cốt, hắn vừa lòng thở dài. “So với tưởng tượng còn. . . Hoàn hảo hơn. . .”
Dạ Ngữ Hạo phát giác thân thể của mình đã có thể động, nhưng vẫn một mảnh hư nhuyễn, tránh không ra, cũng tránh không thoát, ngón tay mặc dù đã có thể dùng ám khí, thế nhưng tình trạng trước mắt. . . Hắn thống khổ thán khí, cắn răng, hai tay dán tại vách đá phía sau, cố gắng thả lỏng thân mình, tránh cho chịu thương tổn lớn hơn nữa — hắn luôn luôn là kẻ bình tĩnh, biết như thế nào mới là tốt nhất. . . Cho dù là loại tình huống này, cho dù phương pháp mà hắn thống hận nhất.
“Lúc này mới ngoan. . .” Hiên Viên suyễn cười, thân mình thoáng rời khỏi, lại hướng về phía trước đỉnh tới, nhìn thấy mi gian Hạo khẽ run lên, co rúm, thì lại thêm gắng sức.” Ngươi luôn luôn như vậy. . .” Tay trái theo bên hông Hạo di chuyển lên trên, phủ ở trên đôi môi vì thống khổ mà tái nhợt rồi lại bị giảo phá thành một mạt hồng ngân, ngón trỏ dò xét đi vào.” Nhẫn đến không thể nhẫn. . .” Quấy đầu lưỡi mềm mại của hắn, không cho hàm răng cắn lại. “Vô tâm vô can!”
Hạo cúi đầu thở hào hển, không muốn mở mắt ra, hai tay giơ lên gạt tay trái của Hiên Viên ra, nửa người dưới lại bị hắn va chạm càng kịch liệt, cả người đều tùy theo mà run rẩy lên, cảm giác không thích hợp làm cho hắn nhẹ giọng kêu lên, lông mi nhíu lại, âm thanh trong trẻo mà thê lương, vừa nghiêm nghị vừa mị nhiên, yếm yếm, tú tú. Hiên Viên trong lòng cũng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy càng ngày càng không thể khống chế tốt chính mình, đưa chân hắn mở rộng hơn nữa, cơ hồ là bắt tại trên vai chính mình mà tiến lên, hết sức điên cuồng, tâm trạng cũng theo đó mà điên cuồng.
—————————-
“Mở mắt ra. . .”
. . .
“Mở mắt ra a! !” Luật động hoành hành ngang ngược, thanh âm Hiên Viên lại bị ép tới cực thấp, thấp đủ cho có điểm điềm xấu. Như cô ưng, lại giống như cô nhạn. Dạ Ngữ Hạo trong một mảnh mắt hoa hỗn loạn, cuối cùng không phân biệt được ngọai ý, không tự giác mở hai tròng mắt, in lại khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi của Hiên Viên.
Mồ hôi từng giọt tích nhỏ, xẹt qua lông mày và lông mi, tuấn mỹ mang theo tính dục, trong mắt Hiên Viên có đắc ý có vui mừng, mà chính hắn cũng không biết vì sao, thân thể đột nhiên trở nên thật nhiệt, thật mẫn cảm, trở nên ban đầu là chịu đựng thống khổ tiến vào lại biến thành một loại nhẫn nhịn khác. Đôi môi khẽ nhếch, hơi thở dồn dập căn bản vô pháp khắc chế, hai tay hắn run rẩy bóp chặt thổ bích sau lưng, muốn bắt thứ gì đó để chống đỡ chính mình, mặc cho mười ngón cắm sâu vào bên trong thổ sa, nhịn không được cảm thấy hoảng sợ.
“Ngươi. . . Lại làm cái gì! Ngô –” Kiềm nén khoái cảm chợt tới lần thứ hai, thân thể cũng không tự chủ được co rút, co rút lại, Hiên Viên khoái ý dùng tiếng tiếng thở dốc chứng minh khoái hoạt mà Hạo mang lại cho hắn. Nhưng giờ này khắc này, hắn đã không còn so đo việc này, thầm nghĩ Hiên Viên kia mau một chút, xâm nhập trọng một chút, đem trọng tâm mất đi một lần nữa tìm trở về, không thể thuận theo ý hắn, không thể cùng hắn tiêu hồn.
“Mơ tưởng.” Hiên Viên cũng muốn cười không ra, song trọng khoái cảm do dung hợp thân thể cùng tâm linh đã sớm vượt qua mưu tính của hắn, mà phải vào lúc này đả kích Hạo, đánh bại hoàn toàn ý chí chống đối, một tay hắn cầm lấy lửa nóng đã bán đỉnh của Hạo, khiêu khích đến khi nó hoàn toàn cứng rắn, đôi môi cũng liếm điểm nổi lên trước ngực Hạo, ép buộc hắn theo mình cùng trầm luân.
“Nha. . .” Lãnh khí gian nan phun ra từ kẽ răng, thân mình Hạo không ngừng phát run, cảm giác mắt hoa càng ngày càng nặng, đó là loại khoái cảm ma quỷ, càng thống khổ thì càng nhanh khoái nhạc, nhưng cũng lại càng thống khổ. Hắn rốt cuộc nhịn không được, hai tay rất nhanh để ở trước ngực Hiên Viên, giữa tay trái không biết khi nào mang theo một thanh ngân châm, muốn đâm vào huyệt Kỳ Môn phía bên phải thân thể Hiên Viên.
Tay phải Hiên Viên cực nhanh bắt được hai tay Hạo, dưới tình huống như vậy, phản ứng của hai người cũng vẫn là hạng nhất, bất quá nháy mắt, đã đánh hết mấy chiêu, nhưng bởi vì tư thế thân thể của Hạo không khoẻ, lại ra tay trong tình thế cấp bách, không đắc lợi trước, cuối cùng hai tay bị chế trụ, đặt ở phía trên đỉnh đầu.
Thân thể cùng thân thể hỗ động càng lúc càng nhanh, tiếng động thở dốc càng ngày càng cấp, sau khi Hạo thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, hắn liền cắn mạnh môi, liều mạng áp chế cảm xúc mạnh mẽ cuồng loạn này. Tay trái Hiên Viên rời đi hạ thân hắn, nâng thắt lưng cùng mông hắn, ngẩng đầu, suyễn cười đem mặt áp chế, dùng sức hôn trụ môi hắn, quả thực là nghĩ muốn từ giữa đôi môi hắn bật ra một tiếng rên rỉ.
“. . .”
“. . .”
“Đáng chết. . . Buông! !” Hạo đột nhiên bén nhọn trừu tức, rốt cuộc khống chế không được, tay phải tự do đặt tại trên vai Hiên Viên, lại không biết là cự hay là nghênh, gắt gao xiết chặt, niết đến xương ngón tay đều trắng. “Buông ra. . . A!”
Thanh âm đến lúc này, không một câu nào còn hoàn chỉnh.
——————-
Thân thể vô lực nằm ở bên bờ, mê võng nhìn lên phía trên, nhưng thứ hắn nhìn thấy chỉ là một mảnh đen kịt, quái thạch dữ tợn trông giống như cự thú, tùy thời đều có thể bổ nhào xuống. . . . . . Thật sự là tham lam.
Dỡ tay khỏi trán, ánh mắt mê ly yếu ớt của Dạ Ngữ Hạo theo cánh tay dời đi mà biến mất. Lại là khuôn mặt lạnh thấu xương mang theo khí thế cao ngạo không ai bì nổi của một đế vương võ lâm. Hắn đứng lên, chán ghét nhìn ứ ngân hồng hồng tím tím trên người, lại đảo qua ôn tuyền nơi mà mình đã chịu nhục qua, xoay người cầm lấy quần áo đã chuẩn bị tốt bên cạnh, nhất kiện nhất kiện cẩn thận mặc, không muốn lưu lại bất luận một chút vết tích gì.
Hiên Viên sớm đi rồi, hắn giống như đã bị thứ gì đó kích thích, ngay cả nói cũng không nói một câu liền rời đi. Đây thật sự không phải là thái độ làm người của hắn, quả thực như là hắn đang trốn tránh một cái gì đó. Bất quá Dạ Ngữ Hạo cũng không còn lòng dạ nào mà đi quản hắn.
Chải hảo tóc, còn nhàn tình phủi phủi bụi bặm trên góc y phục, hắn luyện tập mỉm cười, luyện tập để cho mình phải cười như thế nào. Độ cung khóe môi, độ cung khuôn mặt, đều muốn phải hoàn hảo, không được phép để cho người khác nhìn ra chính mình đã từng chịu đả kích như thế nào.
Thân thể vẫn rất nóng, tay lại thực lạnh. Hắn rốt cục thành công hiện ra nụ cười giống như trước kia, thậm chí ngay cả tâm tình cũng trở nên vui vẻ trở lại. Hắn lại liếc mắt xem cái hồ một cái, mâu quang thản nhiên, tươi cười băng băng, sau đó, hắn xoay người rời đi.
Chuyển qua cột đá thứ ba, bên cạnh có thềm đá đi thông xuống phía dưới. Dạ Ngữ Hạo đang muốn đi qua, đột nhiên, cước bộ hắn ngưng lại, tươi cười ngưng lại, ngay cả tâm đều muốn đông lại.
Nơi đó, có một thiếu nữ dựa vào, một thân tử y, không thể nhúc nhích, nước mắt loang lổ, môi dưới cắn đến độ đổ máu, trong sóng mắt như ngọc lưu ly có rất nhiều phẫn nộ cùng bi thương.
Là Công Văn, người luôn luôn kính mình như thiên nhân, một Công Văn luôn tin cậy sùng bái! Trên mặt Dạ Ngữ Hạo mất hết huyết sắc, giật mình đứng ở nơi nào, cũng giống như bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy.
– Hết thảy mới vừa rồi, đều bị nghe được đi. . . . . .
Chỉ kém năm bước. Chân trời lại thật xa. . . . .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian